Xem Nhiều 5/2023 #️ Đọc Truyện Nghiệp Duyên Tam Kiếp P.1 # Top 11 Trend | Iseeacademy.com

Xem Nhiều 5/2023 # Đọc Truyện Nghiệp Duyên Tam Kiếp P.1 # Top 11 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Nghiệp Duyên Tam Kiếp P.1 mới nhất trên website Iseeacademy.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Thiên quốc – Văn Vương trị vì. Ngoại ô Cát Luân

Tuyệt Tình Cốc là một nơi non nước hữu tình, quanh năm hoa nở. Tựa như một bức tranh mùa hạ tuyệt đẹp. Trên bãi cỏ xanh biếc, một đôi hài đồng tựa như Tiên đồng Ngọc nữ cùng ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Nam khoảng bảy, tám tuổi; nữ khoảng năm tuổi. Bất chợt, nam hài lấy từ trong tay áo một con hồ điệp bằng gỗ đưa cho nữ hài.

– Phong ca ca, đó là cái gì vậy? – Giọng của nữ hài tử trong vắt như tiếng chuông vang, vô cùng êm tai. Nàng nghiêng đầu, tay cầm hồ điệp gỗ nam hài đưa, tò mò hỏi.

– Đây là hồ điệp mà huynh tự mình làm tặng muội đó. Điệp nhi, muội có thích không? – Nam hài ngây ngô cười, trong đáy mắt có đôi chút tự mãn

– Thích. Thích, đương nhiên là thích. Huynh thật tốt, muội cũng có vật tặng huynh. – Nàng đáp lời, rồi lấy trong hầu bao một chiếc trâm bạc.

– Trâm? Ta là nam tử, muội tặng ta trâm cài làm gì?

-… – Nữ hài có chút bất ngờ, hơi dừng lại. Sau, lại tiếp tục hào hứng nói. – Không sao. Cứ coi như huynh giữ giúp muội, đợi sau này muội lớn, huynh đem tặng lại cho muội là được.

– Hô, muội xem ta là hầu bao cất đồ sao. Đợi đó, cù chết muội… – Nam hài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bản tính đùa nghịch nổi lên, đùa giỡn cùng nữ hài.

– Nhaaa, ha ha, nhột quá. Phong ca ca, đừng… cù nữa

Trong sơn cốc vang vọng tiếng nô đùa của hai hài tử ngây ngô, trong sáng. Sợi tơ hồng ẩn hiện, trong ánh nắng nối đi duyên phận của hai người. Nhẹ nhàng, êm dịu như một khúc nhạc thần tiên…

Mười năm sau – Thủ phủ ngũ tiểu thư, thất tiểu thư, thuộc Nam Cung gia – Hậu viện

“… Tháng năm trôi qua thật nhanh, tựa như mũi tên lao đi trong gió.

Nhẹ nhàng như giấc mộng hồng trần, như trong cõi thần tiên ảo diệu.

Nhưng sự thật lại chỉ là hư ảo, tan vào thứ quyền lực trên cao.

Người có thấu, tấm lòng tôi?

Có thể bỏ giang sơn, cùng ta du ngoạn?

Có thể vứt đi kiêu ngạo, đi với ta đến cuối cuộc đời… “

Dưới tàng cây bạch dương, ba nữ tử tuổi tác không quá chênh lệch, dung mạo xinh đẹp vô cùng. Nữ tử mặc tử y mang vẻ thanh tú, cử chỉ đoan trang – Nam Cung Nhạc Cầm. Hồng y nữ tử nhìn nhỏ tuổi hơn lại mang theo vẻ tinh nghịch nhưng không kém phần kiều diễm – Nam Cung Nhạc Sương. Còn lại bạch y nữ tử, dung mạo lại có phần nổi trội hơn – Nam Cung Nhạc Tuyết. Mày lá liễu, cặp mắt trong veo nhưng sắc bén, khuôn mặt trái xoan mang theo lạnh lùng. Khí chất hơn người, khiến ai nhìn thấy cũng phải kính nể ba phần, sợ hãi bảy phần. Giọng hát thánh thót như tiếng chuông ngân, từng chữ, từng chữ theo tiếng đàn mà vang vọng. Không sai, ngoài pháp thuật, cầm nghệ chính là niềm tự hào của nàng, là thứ làm cho nàng mang danh đệ nhất tài nữ Thiên Quốc.

– Tuyết nhi, tiếng đàn của muội càng lúc càng hay đó. Không hổ danh là tài nữ nha! – Nhạc Cầm vui vẻ bám lấy một bên vai Nhạc Tuyết nói. Bên cạnh là Nhạc Sương cũng vô cùng cao hứng, đôi mắt lấp lánh tỏ vẻ ‘Muội cũng muốn học’.

– Được rồi, hai người cũng không cần tỏ vẻ sùng bái, ta không có giỏi như vậy đâu. Hơn nữa… – Nhạc Tuyết nhẹ nhàng nói. Đột nhiên một giọng nói cắt ngang cô:

– Ai nói vậy? Nếu muội nói cầm nghệ của mình đứng thứ hai, vậy thì tìm khắp thiên hạ này cũng không tìm được kẻ nói mình đứng thứ nhất. – Người cắt ngang là một nam tử tuổi quá nhược quán, đôi mắt phượng xinh đẹp câu nhân. Khắp người tỏa ra sự quyến rũ khó cưỡng, tay phải cầm 1 chiếc quạt ghi sáu chữ ‘Thiên hạ đệ nhất phong lưu’ – Âu Phương Sách

– Biểu ca! – Cả ba người đồng thanh nói, Nhạc Cầm, Nhạc Sương là vẻ vui mừng. Còn Nhạc Tuyết lại là nghi hoặc. – Cầm nhi, Tuyết nhi, Sương nhi. Ba muội khỏe chứ? – Phương Sách nói, đồng thời mắt phượng hơi giương lên, hút hồn người đến khó đỡ.

– Dĩ nhiên khỏe. Nhưng huynh tới đây làm gì? – Nhạc Tuyết cau mày hỏi.

– Tới thăm các muội. Chẳng lẽ muội không mong biểu ca đến thăm sao? – Phương Sách

Lời này hắn nói ra, Nhạc Cầm, Nhạc Sương hai tỉ muội dĩ nhiên tin. Nhưng, Nhạc Tuyết tuy tuổi nhỏ hơn Nhạc Cầm rất nhiều, nhưng mười hai tuổi đứng vững trên giang hồ, vài lí do qua loa dĩ nhiên không qua được mắt nàng.

– Dẹp cái kiểu đó đi, huynh không nói cũng không sao, miễn là đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt ta là được. – Nói xong Nhạc Tuyết quay người bỏ đi, Nhưng chợt nhớ ra điều gì, nàng dừng lại nói một câu. Song, người cũng không quay lại. – Nhớ đừng đến trễ.

Đọc Truyện Thiên Linh Cái

Phê ngồi lặt rau ở phía trước hiên nhà. Tư Càng từ trong đi ra, ngó qua một cái, hỏi ơ hờ:

– Sao lại ngồi ngoài này lặt rau?

Phê ngẩng vội lên, cười điệu đàng:

– Em chờ anh!

– Chi vậy?

– Thầy Hai Tưng bữa nay cho mình lên cùng để tự tay bắt mạch cho anh, bốc thuốc.

– Thuốc gì?

– Thì… thì… anh biết là em rất muốn sanh con cho anh mà! – Phê cúi mặt, giả vờ ngượng nghịu khi nói về những thứ khiến Tư Càng phải liên tưởng đến những phút giây nóng bỏng cùng Phê.

Tư Càng hấp môi, tính nói một câu thì ngay lúc mấy thằng nhỏ trong xóm khệ nệ bưng cái nồi lớn mà Phê đã biểu mấy đứa đem lên để trước lều thầy Hai Tưng như lời thầy biểu. Vừa thấy Tư Càng, mấy đứa nhỏ cúi thấp người, vẻ sợ sệt:

– Ông Tư, bà Tư!

Tư Càng quay ra, khẽ gật đầu với mấy đứa nhỏ. Ngần ngừ lát, mấy thằng nhìn nhau rồi khẽ khàng lên tiếng, vẫn với giọng điệu kiêng nể, dè chừng:

– Thầy Hai Tưng biểu tụi con đem cái này về cho ông bà!

– Ừ, thầy còn dặn gì nữa không? – Tư Càng nói, vẻ không mấy quan tâm.

– Dạ có! – Thằng lớn nhất nhanh nhẩu.

Tư Càng nhướng mày, chờ đợi. Thằng lớn nhất trong đám mấy thằng đang khệ nệ khiêng cái nồi to tổ bố nói, nhanh nhảu:

– Thầy Hai nói, lễ này thầy cúng rồi, biểu tụi con đem về làm lộc cho cả làng, nhờ ông Tư nấu thêm mâm cơm nữa mời bà con ăn lấy phúc.

– Bây khiêng vô trong này! – Tư Càng nói, quay mặt hướng về phía Phê, í ra hiệu bảo mấy đứa nhỏ để cái nồi vô chỗ gần Phê.

Mấy thằng nhỏ đồng thanh dạ lớn rồi lại tiếp tục khiêng cái nồi rõ ràng rất nặng về phía Phê đang ngồi. Phê liếc lên, cố dò ý Tư Càng. Tư Càng nhìn mấy đứa nhỏ để nồi chỗ sát cạnh Phê, chậm rãi nói:

– Em nấu nướng thêm ít món, mời bà con qua ăn.

Phê gật lia lịa, vui mừng:

– Dạ, em biết rồi!

– Anh ra ngoài có chút chuyện.

– Anh… trưa anh về chớ?

– Không! – Tư Càng không quay lại, bước thẳng ra cổng – Em cứ mời bà con, anh bận, anh không về kịp!

Phê nhìn theo bóng Tư Càng khuất hẳn ở khúc cua, thở dài. Quay qua móc túi đưa ít bạc lẻ cho mấy thằng nhỏ, dặn:

– Chạy qua kêu bà Tám, dì Tư qua đây phụ nấu cơm.

Mấy thằng nhỏ rón rén đón tiền từ tay Phê, cúi thấp đầu chào Phê rồi ù té chạy.

Phê đứng dậy, nách rổ rau ngang hông, bước vô trong nhà. Ngoài xa, bóng Tuần lừng khừng ở con đồi dưới chân lều thầy Hai Tưng. Phê cau mày nhìn, rồi, nhanh thật nhanh, Phê thảy rổ rau trở lại chỗ ban nãy, bước vội vã về phía Tuần đang quả quyết bước nhanh lên lều thầy Hai Tưng…

° ° °

Cái nồi lớn tới lúc này mới được mở ra. Mấy bà tụm nhau lại, bàn tán lấy nước lộc của thầy Hai Tưng chia ra nấu nhiều món để bà con ai cũng được hưởng phước từ bữa cúng âm binh của thầy.

Một mùi tanh lợm bốc lên thốc tháo. Phê bước thối lui vài bước, lấy tay bịt mũi miệng, cau có:

– Cái gì mà hôi vầy nè?

– Suỵt! – Bà Tám đưa ngón tay lên miệng mình, hốt hoảng – Đừng có nói tầm bậy, các vị nghe, các vị phật lòng.

– Nhưng mà… – Phê vẫn không thể thoát ra khỏi cảm giác lộn lạo khó chịu của mình.

– Thôi, thôi, cô Tư vô trong nhà chuẩn bị bàn ghế, để tụi tui nấu. – Bà Tư nói rất nhanh, đẩy lưng Phê mạnh về phía trước.

– Ờ, cô Tư nghỉ đi, để tụi tui lo. – Bà Tám lên tiếng.

Phê quay lại nhìn bà Tám, nghĩ ngợi lát, ngoắc bà:

– Dì lên nhà, con nhờ chút chuyện.

Bà Tám lẽo đẽo đi theo Phê lên nhà trên, vào thẳng phòng Phê. Bà hơi ngỡ ngàng:

– Có chuyện gì mà cô Tư biểu tui vô đây?

– Con hỏi cái này không phải… – Phê ấp úng.

– Cô Tư cứ nói.

– Con nghe nói dì với chú bên nhà cãi nhau…

Bà Tám cúi cúi mặt, khó chịu thật sự vì câu hỏi vừa rồi của Phê, không thể thoái, bà đành gật:

– Dạ, chuyện cũng không có gì.

– Nghe nói tại vì dì lên chỗ thầy Hai?

Bà Tám càng khổ sở hơn khi Phê hỏi tới nước này. Bà cúi gằm mặt, lí nhí:

– Ông Tám ổng… ổng…

– Chú Tám sao, dì? – Phê hỏi, gấp gáp.

– Ổng thấy chỗ lông của tui… – Bà Tám ngượng ngùng, không thể nói tiếp, dẫu rất cố gắng.

Phê thở ra, thì ra là chuyện đó! Cũng may, từ ngày Phê ghé thầy Hai Tưng về, Tư Càng chưa một lần có cơ hội đụng vô Phê để mà có thể tra khảo Phê như bà Tám bị. Phê tặt lưỡi, vẻ am hiểu và thông cảm:

– Dì cũng thiệt thà! Thì cứ nói là đi khám bác sĩ, họ biểu vậy…

Bà Tám ngơ ngác nhìn Phê, rồi, như vỡ ra, bà vội vã nắm hai tay Phê, lay lia lịa:

– Cô Tư cũng biết hả? Cô Tư cũng…

Phê cố tỏ ra bình thản trước câu hỏi của bà Tám, cảm giác của Phê khiến Phê tin rằng, bà Tám không trải qua những gì Phê đã trải qua, chỉ là cái thủ tục không thể thiếu – cống lông vùng kín cho hũ keo trên bàn thờ thầy Hai Tưng theo đúng lệ của Thiên Linh cái – Phê gật:

– Ai cũng phải vậy mà, dì! Thầy Hai nói, đó là thông lệ phải đi qua của Thiên Linh cái!

– Đó! Đó! Mấy ổng đâu có hiểu, cô Tư. Đã làm khổ mình để mình phải vậy rồi còn ghen tuông…

Phê cười, nắm nắm bàn tay gân guốc của người đàn bà sắp đi vào tuổi già cố giữ chồng bằng những hy vọng mơ hồ ấy, thông cảm:

– Đàn bà mình, ai cũng khổ vậy mà, dì!

Bà Tám ỏn ẻn cười, rồi, bà ghé tai Phê, nói nhỏ:

Đọc Truyện Tu La Vũ Thần

Bất quá, Sở Phong chỉ là chuẩn bị đem Tư Mã Dĩnh đưa về Giới Sư liên minh, nhưng không tính toán gia nhập Giới Sư liên minh.

Tới vì sao Sở Phong, không chuẩn bị gia nhập Giới Sư liên minh, đó là bởi vì tại Thanh Mộc Sơn bên trong, Sở Phong đã chịu đủ rồi cùng thế hệ ngươi lừa ta gạt, hắn hiện tại càng khát vọng tự do một chút sinh hoạt, muốn vô câu vô thúc xông xáo một phen.

Giới Sư liên minh, có lẽ chỉ có một ngày hắn sẽ đi sâu tạo một phen, suy cho cùng nơi đó có rất nhiều cường đại Giới Linh Sư, Sở Phong nếu như đi, tuy rằng không dám hứa chắc có cực đại thu hoạch, nhưng ít nhiều vẫn là có thể học được một vài thứ.

Bất quá, bây giờ còn không phải lúc, chí ít bây giờ Sở Phong, còn không nghĩ.

Mà ở Tư Mã Dĩnh dẫn đường dưới, kinh qua một đoạn thời gian chạy đi sau, Sở Phong hai người, rốt cục đã tới mục đích.

Nhìn trước mắt kia thành lập trong sơn cốc sơn trang, Sở Phong hơi lộ vẻ thất vọng, tuy rằng trong sơn trang này kiến trúc quần coi như hùng vĩ, nhưng là so Thanh Mộc Sơn đã có thể kém nhiều lắm.

Mà thân là cùng Thanh Mộc Sơn cùng tên Giới Sư liên minh, như chỉ là như vậy, khó tránh khỏi sẽ cho người có chút coi thường, dù cho Sở Phong từ trước đến nay bất nghĩa bề ngoài lấy người, nhưng nếu thân là đường đường chín thế chi nhất, thật chỉ là cái dạng này, vậy cũng đích xác quá học trò nghèo một chút.

Nhưng là, đương Sở Phong cự ly này sơn trang càng ngày càng gần, chú ý tới kia cửa sơn trang bảng hiệu sau, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai nơi này cũng không phải Giới Sư liên minh, bởi vì ở đó trên tấm bảng, rõ ràng viết bốn chữ lớn, Tư Mã sơn trang.

“Tư Mã sơn trang, đây là địa phương nào?” Sở Phong hỏi.

“Nơi này coi như là nhà của ta đi.” Tư Mã Dĩnh nói.

“Nhà của ngươi? Ngươi không phải tại Giới Sư liên minh lớn lên sao?”

Sở Phong hơi kinh ngạc, theo nàng biết, Tư Mã Dĩnh sinh ra không bao lâu, phụ mẫu nàng liền bị Hàn chúc mừng tới giết, nàng là từ gia gia Tư Mã Hỏa Liệt, tại Giới Sư liên minh nuôi lớn.

Nguyên do, đối với đột nhiên này nhô ra Tư Mã sơn trang, Sở Phong vẫn là tương đối xa lạ.

“Nguyên do ta nói, nơi này coi như là nhà của ta, mà lại cũng không phải là nhà của ta, kỳ thực đối với nơi này, ta cũng rất xa lạ.” Tư Mã Dĩnh nói.

Mà sau, tại Tư Mã Dĩnh giảng thuật dưới, Sở Phong đối với này Tư Mã sơn trang, rốt cục có hiểu biết.

Tuy rằng, Tư Mã Dĩnh không phải ở chỗ này lớn lên, nhưng là Tư Mã Dĩnh gia gia Tư Mã Hỏa Liệt, nhưng là ở chỗ này lớn lên.

Nguyên do nơi này, thật đúng là coi như là Tư Mã Dĩnh gia, chí ít kia Tư Mã sơn trang bên trong người, đều là Tư Mã Dĩnh thân nhân.

Mà Tư Mã Hỏa Liệt lúc còn sống liền từng nói với Tư Mã Dĩnh qua, bụi bậm thuộc về bụi bậm, đất trở về với đất, tuy rằng Tư Mã Hỏa Liệt là Giới Sư liên minh đương gia Giới Linh Sư, quanh năm bôn ba bên ngoài, từng kinh tung hoành Tứ Hải, nhưng ở sau khi hắn chết, vẫn là hy vọng có thể vinh quy quê cũ, chôn ở Tư Mã sơn trang trong mộ tổ.

Nguyên do, Tư Mã Dĩnh là thụ gia gia lúc còn sống nhờ vả, tướng đến Tư Mã Hỏa Liệt di hài, mai táng đến Tư Mã sơn trang bên trong.

“Ân, bụi bậm thuộc về bụi bậm, đất trở về với đất, dù cho lúc còn sống tung hoành bát phương, nhưng chết sau cũng cuối cùng rồi sẽ có cái nơi hội tụ, như vậy cũng tốt.” Sở Phong gật đầu, cũng có chút tán thành, Tư Mã Dĩnh tôn trọng gia gia nguyện vọng, đem di hài mai táng tại Tư Mã sơn trang.

Sau đó, Sở Phong liền cùng Tư Mã Dĩnh, tiến nhập Tư Mã sơn trang.

Tiến nhập Tư Mã sơn trang sau, Sở Phong phát hiện, Tư Mã sơn trang người, tu vi phổ biến một loại ngay cả trưởng bối cũng phần lớn đều là Võ Vương cảnh, mà ở Võ Vương đỉnh phong ít lại càng ít , còn Bán Đế cảnh cường giả khí tức, Sở Phong càng là chút nào cũng không có cảm thụ được.

Điều này nói rõ, Tư Mã sơn trang, tuy rằng xuất hiện Tư Mã Hỏa Liệt như vậy đại nhân vật, nhưng Tư Mã sơn trang tổng thể thực lực, cũng không tính cường thậm chí còn kém xa Thanh Mộc nam rừng.

Mà khi Tư Mã sơn trang người, nhìn thấy Tư Mã Dĩnh sau, nơi nào như là tiền bối nhìn thấy vãn bối, quả thực giống như là tôn tử nhìn thấy nãi nãi.

Từng cái một, a dua nịnh hót, hỏi han ân cần, được kêu là một cái nhiệt tình, được kêu là một cái quan tâm, được kêu là một cái ân cần.

Tư Mã Dĩnh, tuy rằng trong ngày thường ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, thế nhưng trở lại Tư Mã sơn trang, nàng lại có vãn bối khiêm tốn, cứ việc mọi người thoạt nhìn, đều rất sợ nàng, thế nhưng nàng đối với người nơi này, nhưng là cực kỳ khiêm tốn.

Mà Tư Mã Dĩnh sở dĩ biết cái này, Sở Phong phỏng đoán, tất nhiên là nàng gia gia lúc còn sống, đối với nàng giao phó cho cái gì.

Có một số việc, Tư Mã Hỏa Liệt khi còn sống, Tư Mã Dĩnh có thể sẽ không nghe, nhưng là đương Tư Mã Hỏa Liệt chết sau, nàng thì nhất định sẽ chiếu làm.

Trong đó, liền bao quát tôn trọng Tư Mã sơn trang người.

Thời khắc này, Tư Mã Dĩnh cùng Sở Phong, đi tới Tư Mã sơn trang một tòa chủ điện.

Chủ điện rất lớn, nhưng bây giờ nhưng là kín người hết chỗ, hầu như Tư Mã sơn trang trong có chút địa vị, có chút thực lực, đều bị gọi tới.

Ngồi ở chủ điện vị trí thủ lĩnh, là một vị tóc trắng xoá, đầy mặt nếp nhăn, lại mang vàng mang bạc, rất là chú trọng bề ngoài lão giả.

Vị lão giả này tu vi tại Cửu phẩm Võ Vương, là Tư Mã sơn trang, tu vi cao nhất một vị, mà hắn chính là Tư Mã sơn trang hôm nay trang chủ.

“Dĩnh nhi, ngươi thật vất vả trở về một chuyến, này mới vừa trở về, liền đem chúng ta kêu tới nơi này, chẳng lẽ là có chuyện tốt gì muốn tuyên bố?”

Tư Mã trang chủ cười híp mắt nhìn Tư Mã Dĩnh, tuy rằng quý vi trang chủ, nhưng là hắn đối với Tư Mã Dĩnh, cũng là vô cùng ân cần.

“Là a Dĩnh nhi, chẳng lẽ là Giới Sư liên minh, đồng ý nhượng nhà ta Cường Tử, đi tu luyện?” Một vị đại thẩm, ôm ấp một cái ** tuổi nước mũi hài hỏi.

Mà giờ này khắc này, như người như nàng cũng không ít, bên trong đại điện, thất chủy bát thiệt, đều ở đây hỏi thăm tương tự sự tình.

“Tất cả câm miệng, còn có nhường hay không Dĩnh nhi nói chuyện? Dĩnh nhi này bất chính muốn tuyên bố đây sao? Các ngươi cấp cái cái gì sức?”

Thấy thế, Tư Mã trang chủ gầm lên một tiếng, lúc này mới làm cho Tư Mã sơn trang mọi người, ngậm miệng lại.

“Dĩnh nhi, ngươi nói đi, đến tột cùng là chuyện gì tốt, từ từ nói tới, chúng ta không vội.” Quát bảo ngưng lại mọi người sau, Tư Mã trang chủ lần thứ hai hỏi, mặc dù ngoài miệng nói qua không vội, nhưng trên mặt của hắn rõ ràng là gương mặt vội vã.

Đối mặt như vậy người nhà, Tư Mã Dĩnh sắc mặt cũng khó coi, nhưng nàng vẫn là nói: “Đó cũng không phải một tin tức tốt, mà là một cái tin tức xấu, đặc biệt xấu tin tức.”

“Cái gì? Tin tức xấu? ! ! !” Nghe được này lời nói, điện bên trong mọi người tất cả xôn xao, ngươi nhìn ta một chút, ta xem một chút ngươi, có chút không biết làm sao.

“Gia gia ta chết.” Tư Mã Dĩnh lần thứ hai nói.

“Gì? Dĩnh nhi ngươi đùa gì thế? !”

“Chính là, Dĩnh nhi lời như vậy, ngươi cũng không thể nói lung tung.” Nghe được này lời nói, điện bên trong chi nhân phần lớn người đều là

đầy mặt giật mình, bị lại càng hoảng sợ, nhưng có một số ít người cợt nhả, cảm thấy khả năng này là một trò đùa.

“Ta Tư Mã Dĩnh, tuyệt đối sẽ không cầm gia gia mình sinh tử đùa giỡn.” Tư Mã Dĩnh, vẻ mặt thành thật nói.

“Chuyện này. . .” Này nhất khắc, cả cái đại điện, nháy mắt an yên tĩnh trở lại, những người ở chỗ này, làm như không biết nên nói cái gì, chủ điện bên trong, chết giống nhau vắng lặng, rất không tự nhiên.

“Dĩnh nhi, ngươi lời ấy thật chứ? Hỏa Liệt hắn. . . Thực sự. . .” Qua rất lâu, Tư Mã trang chủ, mới hỏi dò.

“Thiên chân vạn xác, gia gia hắn đích xác chết.” Tư Mã Dĩnh gật đầu.

“Hắn là chết như thế nào?” Tư Mã trang chủ, lần thứ hai hỏi tới.

Đọc Truyện Bắc Tống Phong Lưu

– Tiểu nương tử, cô có biết pha chế rượu Oanh Thiên không?

Đối với rượu có thể bốc lửa kia, Hồng Thiên Cửu chờ đợi đã lâu. Ngồi ở quầy ba, hướng một nữ Bartender hỏi thăm.

Hiện tại trong quầy bar đứng bốn tiểu tử trẻ tuổi và một thiếu nữ. Lý Kỳ chỉ an bài một nữ nhân trong đó, là thu hút thêm nữ nhân tới chỗ này ngồi. Những người này trước kia đều là tửu tượng nhưỡng rượu cùng Lý Kỳ, hiện tại được đề bạt thành Bartender, bọn họ hiểu rất rõ những loại rượu kiểu mới kia.

Nữ Bartender cung kính hỏi:

– Biết, Hồng công tử có muốn uống một ly không?

– Cái này còn cần phải hỏi, nhanh nhanh, ta đợi không kịp rồi.

Hồng Thiên Cửu gõ hai tay xuống bàn, hướng mọi người nói:

– Các vị huynh đệ, rượu này chính được dùng tên của ta để đặt.

– Vậy à, vậy thì cho ta một ly.

– Ta cũng muốn một ly.

Những công tử kia nghe xong, đều nhấc tay kêu lên.

Vài tiểu nhị lập tức pha chế rượu Oanh Thiên cho đám công tử ca.

Tống Huy Tông và vài vị đại thần dưới sự dẫn dắt của Lý Kỳ, đi tới khu vực khách quý ngồi xuống. Dù sao bọn họ cũng không tiện đi lại khắp nơi. Khu vực khách quý là nơi vắng khách nhất. Bởi vì nơi này hạn chế người ra vào. Với lại mọi người còn chưa quen thuộc với quán bar, nên chưa thăm dò được tới chỗ này.

Đến tận bây giờ Tống Huy Tông vẫn chưa hồi phục tinh thần, tất cả những thứ ở đây đều khiến y rất hiếu kỳ, ngồi xuống ghế sô pha, nhún nhú vài cái, cười nói:

– Ừ, quán bar này thật không tồi, không tồi. Chậc chậc, còn có cái sô pha này nữa, ngồi thật là thoải mái.

– Đại quan nhân nói rất đúng, đây là lần đầu tiên lão hủ được thấy một cái ghế kỳ lạ như vậy.

Thái Kinh tựa lưng vào sô pha, thoải mái nói.

Tống Huy Tông cười đắc ý:

– Thái sư, ngươi không nghe Lý Kỳ nói sao, cái này không phải gọi là cái ghế, mà gọi là sô pha.

Cao Cầu cười nói:

– Đại quan nhân, Thái sư, những cái số pha này chính là do công tượng của quý phủ làm. Ngày mai tại hạ sẽ bảo bọn họ gấp rút làm mấy bộ, mang tới nội cung.

Tống Huy Tông cười cười, quăng ánh mắt tán thưởng về phía Cao Cầu. Ngẩng đầu nhìn quanh, vừa nhìn lên đã thấy mấy người Cao nha nội ngồi ở quầy bar, trong tay còn cầm một cái cốc bốc lên lửa, vẻ mặt rất hưng phấn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, hỏi:

– Lý Kỳ, bọn họ đang làm gì vậy?

Cao Cầu nhướn mày:

– Buồn cười, nghiệt tử kia lại làm mấy trò hề gì vậy?

Lý Kỳ quay đầu nhìn, Cao Cầu, ngươi không có văn hóa nên đừng nói linh tinh. Cười khổ một tiếng, đáp:

– Đại quan nhân, bọn họ đang uống rượu.

– Uống rượu?

Giờ đây Thái Kinh cũng chú ý tới bên kia, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

– Lý Kỳ, ngươi đừng có gạt ta, vừa nãy rõ ràng ta nhìn thấy cốc của mấy tiểu tử đó bốc lên lửa. Lẽ nào lửa là rượu?

Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi.

Cao Cầu còn tưởng rằng Lý Kỳ cố ý nói đỡ cho Cao nha nội, cau mày:

– Lý Kỳ, ngươi không cần thay nghiệt tử kia nói chuyện. Đời này ta còn chưa bao giờ thấy cách uống rượu như vậy.

Lý Kỳ bất đắc dĩ đáp:

– Đại quan nhân, Thái úy, bọn họ uống đúng là rượu. Rượu mà bọn họ uống có tên là rượu Oanh Thiên. Loại rượu này có thể đốt lên, hơn nữa phải uống khi nó còn đang bốc lửa.

Bạch Thế Trung cả kinh:

– Lý Kỳ, vừa rồi ngươi nói rượu đó tên là gì?

Lý Kỳ ngẩn ra:

– Rượu Oanh Thiên!

Bạch Thế Trung nhướn mày, không ngừng liếc mắt ra dấu cho hắn. Lý Kỳ nhìn hồi lâu, cũng không biết ông ta rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì. Lại thấy sắc mặt của những người còn lại đều rất quỷ dị, trong lòng không khỏi cả kinh. Lẽ nào tên rượu đã phạm úy gì đó?

– Ha ha, tên rất hay, rượu Oanh Thiên, rươu quả nhiên như kỳ danh.

Tống Huy Tông bỗng cười ha hả.

Mọi người không ai bảo ai thở phào một hơi. Tống Huy Tông đã nói vậy, thì mọi chuyện trở nên dễ dàng.

Lý Kỳ vẫn không hiểu, cũng không thèm nghĩ nữa, thấy vẻ mặt của cha con Tống Huy Tông có vẻ tham lam, liền hỏi:

– Đại quan nhân, Triệu công tử, hai vị có muốn uống một ly rượu Oanh Thiên không?

Triệu Giai gật đầu mạnh. Nếu như không phải có Tống Huy Tông ở đây, thì y đã đi tới chỗ mấy người Cao nha nội tán phét rồi.

Lý Kỳ vừa định gọi người mang rượu tới, Tống Huy Tông lại lắc đầu:

– Uống rượu ở chỗ này sẽ mất đi thú vị.

Triệu Giai vội gật đầu:

– Phụ thân nói rất đúng, hài nhi nguyện cùng phụ thân tới chỗ đó ngồi một chút.

Cao Cầu lập tức phản ứng, đứng lên nói;

– Xin đại quan nhân chờ một lát. Tại hạ lập tức bảo nghiệt tử và đám bạn của nó tới chỗ khác ngồi.

Tống Huy Tông gật đầu.

Cao Cầu cũng không đích thân đi tới, mà gọi một tùy tùng rồi phân phó vài câu. Người tùy tùng lập tức chạy tới bên cạnh Cao nha nội, nhỏ giọng nói thầm.

Cao nha nội nhìn về khu vực khách quý, vung tay lên, Hồng Thiên Cửu đang chuẩn bị uống chén nữa liền rời đi. Những người khác cũng rời đi quán bar. Mặc dù đám công tử ca không sợ trời sợ đất, nhưng ở trước mặt Cao Cầu cũng không dám làm càn.

Bọn họ vừa đi, Tống Huy Tông liền suất lĩnh đi tới quầy bar, ngó nghiêng xung quanh, không ngừng xưng kỳ.

Lý Kỳ nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, vừa định mở miệng phân phó người chuẩn bị rượu Oanh Thiên cho bọn họ, ai ngờ Tống Huy Tông vung tay lên, rất thân sĩ hướng nữ Bartender kia nói:

– Cho ta một ly rượu…rượu Oanh Thiên.

Nữ Bartender mỉm cười đáp:

– Xin đại quan nhân chờ một lát. Tiểu nữ lập tức pha chế cho ngài.

Tống Huy Tông gật đầu, không có chút sốt ruột. Đây chính là mị lực của nữ nhân a.

Lá gan của Bạch Thế Trung và Lương Sư Thành tương đối nhỏ. Thấy rượu này có thể bốc lửa, không dám nếm thử. Nhưng Hoàng thượng đã mở miệng, bọn họ chỉ có thể liều một phen.

Rất nhanh, mấy ly rượu Oanh Thiên đã đặt trước mặt mọi người.

– Ủa, sao rượu này không bốc lửa?

Tống Huy Tông nhìn cai ly trước mặt, kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, giải thích:

– Đại quan nhân, đó là vị rượu này còn chưa nhóm lửa. Bản thân nó làm sao có thể bốc lửa được.

Nói xong, hắn cầm một ống trúc đưa cho Tống Huy Tông:

– Đợi tí nữa rượu được đốt lên, ngài lập tức dùng ống hút này hút một hơi.

– À, thì ra là thế.

Tống Huy Tông như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Triệu Giai nói:

– Phụ thân, nếu không để hài nhi thử trước.

– Không sao, không sao.

Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Nghiệp Duyên Tam Kiếp P.1 trên website Iseeacademy.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!