Chào mừng các bạn đã đến với truyện audio hay, hôm nay truyện audio hay hân hạnh giới thiệu truyện ma Dòng Sông Nuôi Xác Full nằm trong seri Truyện Ma Rằm Tháng Tám của tác giả Thảo Trang. Mời các bạn cùng đọc:
Bà tôi mất vào năm tôi 9 tuổi, nâm nay tôi 27 tuổi, tính ra cũng ngót nghét 20 năm. Thời còn sống, bà tôi là một người đặc biệt giỏi giang. Đối thủ làm ăn của bà trên thương trường vừa nể phục, vừa sợ hãi. Bụng bầu to gần đẻ nhưng vẫn giám sát công việc từ xa. Có lần bà kể với tôi rằng, cái đêm mà ông nội tôi đi đến tiệm đèn lồng bị cháy, bà đang nằm thì có người đứng ngó đầu vào màn rồi nói:” Tâm! Dậy đi! Tiệm đèn lồng bị cháy rồi”. Bà tôi hoàng sợ, gọi không thấy chồng đâu linh tính có chuyện chẳng lành, bà chạy đi tìm chồng.
Đêm hôm ây, sự cô chộp điện đã thiêu rụi toàn bộ chợ Đồng Xuân chỉ trong một đêm. Nửa đêm bà đang ngủ cạnh chồng con trong gian nhà nhỏ ở tiệm đèn lồng thì nghe thấy tiếng người la hét thất thanh từ đằng xa. Cà chợ Đồng Xuân chìm trong biển lửa. Bà tôi nhìn thấy nhiều người khóc ngất vì toàn bộ số hàng hóa, tiền bạc bị thiêu trụi dưới ngọn lửa hung tàn.
Mãi về sau này, bà vẫn bào nếu như cà hai vụ cháy hôm đó mà không có người đến báo tin cho bà thì có khi gia đình tôi đã phá sàn, tiêu tán từ lâu… Tôi gặng hỏi người đó là ai, thì bà chỉ mỉm cười nói rằng: Đó là một người quen cũ, đến từ dòng sông nuôi xác.”
Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com
Dòng sông nuôi xác – cái tên ghê rợn ây nói về một dòng sông ở đầu làng quê nhà của bà nội tôi. Bà tôi sinh ra trong một ngôi làng bắc bộ, làng Thượng và làng Hạ cách nhau bởi một ranh giới tự nhiên ấy là một dòng sông nhỏ.
Sở dĩ người ta gọi dòng sông nuôi xác ây là vì nơi đây xác người trong làng chết đuối sẽ vẫn nguyên vẹn mà không hề bị cá rỉa. Bà tôi sinh ra trong một gia đình quan lại ở làng đó.
Nhắc đến quan lại ngày xưa, người ta thường nghĩ ngay đến những vị quan độc ác hà hiếp dân đen. Thế nhưng cụ nội của tôi lại hoàn toàn trái ngược. Cụ là một người có chức vụ và có đầu óc làm ăn. Gia đình có của ăn của để nhưng sự giàu có không đến từ việc vơ vét bóc lột dân lành, mà đến từ những cửa tiệm buôn bán do ba người vợ của cụ quàn lý.
Người ta có câu: ” Hòa khí sinh tài11 tức là gia đình hòa thuộn thì việc làm ăn mới tốt. Mạc dù có 3 bà vợ nhưng cà gia đình sống với nhau hòa thuận lắm. Bà cà vò bà hai là con quan, bà ba thì là con gái của một gia đình người lái buôn. Sống với 3 người vợ tài giỏi, lại có 2 người con trai, 2 người con gái nên cuộc sống của cụ tôi viên mãn lắm. Bà tôi là con của người vợ cà, phía trên bà có một anh trai. Bốn người con của cụ tên lổn lượt là: Tuệ – Tâm -Phúc – Đức. Ai cũng tâm tắc khen cụ ăn ở thiện lương nên gia đình êm ấm.
Năm bà tôi lên 6 tuổi thì có một biến cố lớn ộp đến. Năm ấy lũ về, nước dâng lên cao, tràn cà vào ruộng, nước mênh mông trâng xóa phú kín cà những cánh đồng. Ngày trước hệ thống đê điều vốn chưa được hoàn thiện. Chỉ cần một trộn lũ là cuốn phâng tài sàn của người dân, cà làng quê ngập tràn trong biển nước. Trước ngày lũ tràn mấy tháng, một đêm nọ bà nội tôi nằm mơ thấy có một thằng bé trạc tuổi mình ngồi chơi trên sân nhà, ánh trâng bàng bạc chiếu xuống người thằng bé. Thấy người lạ, bà tôi lên tiếng hỏi:” Ai đấy? Ai lại ngồi ở đây vậy?” Thằng bé ngồi trên cái chõng tre, hai chân buông xuống đong đưa. Nghe thấy tiếng bà tôi hỏi nhưng không trà lời. Nó vẫn ngồi im lặng rồi ngẩng cổ lên nhìn ánh trâng. Bà tôi thấy nó không trà lời liền bực mình:” Không nói tên là tao thà chó ra đuổi mày”. Lúc đó thằng bé mới quay lại, nhìn bà tôi. Giây phút ấy, dù là trong giấc mơ nhưng bà tôi nhớ rốt rõ gương mạt của nó. Người thằng bé gầy gò ốm yếu, làn da trắng nhợt nhạt của nó phát ra một thứ ánh sáng kì quái. Thứ ánh sáng tỏa ra từ thằng bé giống như ánh sáng từ ma trơi vào những đêm trời tôi.
Bà tôi thấy thế sợ hãi chỉ dám đứng nhìn nó trân trân, không thốt lên được tiếng nào.
Thằng bé nhìn bà tôi, khóe miệng nó cười cười rồi bào: ” Đêm rằm trung thu trâng có màu xanh, chắc chắn sẽ có lũ lụt” Thằng bé vừa dứt lời, liền biến mất như tan vào không trung. Lúc đó bà tôi mới 6 tuổi, vốn dĩ chẳng hiểu lời thằng bé trong giấc mơ nói có nghĩa như thế nào. Thế nhưng, liên tục mấy hôm sau bà cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ như thế. Trong lòng bà bỗng dưng có một nỗi băn khoăn cứ đè nén trong lòng.
Buổi tối hôm ấy, cà nhà đang quây quân bên mâm cơm. Nhà có 4 đứa con nhỏ và 4 người lớn, tổng cộng là 8 người. Cụ tôi cho đóng một cái bàn ân hình tròn thột lớn, giống như những bàn tiệc mà chúng ta thường thấy ở những tiệc cưới vạy. Cho đến tận bây giờ, cái bàn đó vẫn còn ở nhà thờ tộc của gia đình tôi. Cứ hôm nào có cúng giỗ là người trong nhà lại bày đồ cúng trên chiếc bàn đó. Bà tôi ngồi cạnh anh trai và 2 đứa em nhỏ, tôi phải gọi là ông bà trẻ. Khi ấy ông út của tôi là Đức mới 3 tuổi, ông đang ngồi ăn cơm bỗng dưng từ đâu có con kiến cánh bay đến độu vào tóc ông. Cụ tôi thấy thế cười khà khà: ” Có kiến cánh bay vào nhà là ngày mai trời mưa to đấy”.
Bà nội tôi đang ngồi xúc từng miếng cơm, thấy thầy mình nói vậy liền thủng thẳng đáp: ” Mấy đêm nay, đêm nào con cũng mơ có thằng bé nó bào với con rằng mặt trăng màu xanh lục, sắp có bão rồi đấy “
Cụ nội tôi đánh rơi đôi đũa, cụ lắp bắp hỏi lại: ” Con nói cái gì vậy Tâm?” Thấy cụ ông hoàng hốt, cỏ 3 cụ bà đểu giạt mình hết nhìn chồng, rồi lại nhìn bà tôi. Bà tôi ngây thơ trà lời: “Đêm nào con cứ nằm mơ thấy có thằng bé ngồi ở cái chõng tre trước sân. Nó cứ nhìn trời rồi nó bào với con trâng có màu xanh lục. cẩn thận không bị bão rồi lũ lụt. Ban đầu con sợ lắm, nhưng mấy hôm cứ mơ thấy suốt, con cũng chẳng để ý nữa”.
Lời của trẻ con vốn ngây ngô, nhưng cụ tôi lợi để trong lòng. Ngày trước dân gian thường lưu truyền những kinh nghiệm xem hiện tượng tự nhiên để báo hiệu thời tiết. Nào là ” trăng
nhiên để báo hiệu thời tiết. Nào là ” trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa”; nào là ” chim sẻ tắm trời nắng, chim sáo tắm trời mưa Thời phong kiến vị quan có nhiệm vụ đoán biết thời tiết trong tương lai gọi là quan thiên tượng. Cứ vào những ngày đạc biệt trong nâm các vị quan sẽ lên một tòa lầu thật cao để xem thiên tượng ( những hiện trượng của bầu trời) rồi bẩm báo lại cho nhà vua. Trong ngày rằm trung thu, cũng là lúc mặt trâng sáng nhất trong nâm, quan thiên tượng sẽ theo dõi mặt trăng để đoán biết tình hình vạn mệnh đất nước trong thời gian sắp tới. Nếu như mặt trâng có màu vàng non thì nâm ấy mùa màng bội thu, dân gian trúng mùa tằm để dệt thành tơ lụa.
Nêu thấy mạt trâng có màu vàng cam thì điềm báo vạn sự đều yên ổn. Thế nhưng nếu thấy mặt trâng trong đêm rằm trung thu mà chuyển màu xanh lục, thì chắc chắn báo hiệu thiên tai lũ lụt, cần gấp rút dự trữ lúa gạo. Nhìn trâng rằm đoán mệnh ấy gọi là phép trông mạt trâng.vốn dĩ được viết rất rõ trong cuốn Binh thư yếu lược của danh tướng Trần Hưng Đạo.
Cụ tôi giật mình khi nghe con gái mình nói như thế. Nhiều người lớn có khi chẳng biết điều đó, thế mà không hiểu vì sao đứa con gái 6 tuổi của cụ lại biết. Vừa nghĩ cụ vừa lo ngay ngáy, trằn trọc cà đêm không sao ngủ được.
Ngày hôm sau, người dân trong làng thấy mấy chục chiếc xe bò chở thóc gạo đến cho cụ. Cụ cho dẹp hết mấy gian nhà ngang, lại đóng thêm kệ gỗ để chất thóc lên trong đó. Ba bà vợ trong nhà thấy vạy lạ lắm, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng làm theo chồng.
[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]